Đang khi Giêrusalem say nồng trong giấc ngủ. "Đức Giêsu cùng các môn đệ đến một thửa đất gọi là Ghếtsêmani". (Mc 14, 32). Ngọn núi ôliu bỗng chuyển mình thức giấc; tiếng lá cây rơi xào xạc tạo nên một âm thanh nghe như than vãn... như ai oán não nề...
Khung cảnh nên thơ thường ngày của vườn cây dầu nhường chỗ cho sự ngột ngạt đến lạnh lùng. Sự lạnh lùng của những tên "bội phản"...Đức Giêsu : "quỳ gối cầu nguyện". Người cảm thấy "buồn đến chết được". Buồn vì : "(đã) có một người... sẽ nộp (mình)..." Kẻ-phản-bội đã bị lột mặt nạ. Satan đã nhập vào y. Và y đã ra đi... "Lúc đó trời đã tối".(Ga 13,30).
Đắm mình trong sự nguyện cầu. Đức Giêsu cất tiếng : "Ap-ba ! Cha ơi... Cha làm được mọi sự; xin cất chén này xa con". (Mc 14,36). Chén của đau khổ và chết chóc !!!
Than ôi ! Đức Chúa Cha - có vẻ như vẫn thinh lặng một cách khó hiểu !!! Sự thinh lặng đó đã làm cho Giêsu : "vã mồ hôi... như những giọt máu rơi xuống đất" (Lc 22,44). Khuôn mặt Ngài lộ rõ vẻ : "hãi hùng xao xuyến". Bằng chứng của một trạng thái đang phải chiến đấu. Một cuộc chiến đấu đầy cam go với ác thần.
The Last Night of Jesus in the Garden Gethsemane (Stefan Kuhn) |
Một chút tâm tình...
Là một Kitô hữu - là người tin vào Đức Giêsu Kitô - chúng ta cũng sẽ phải bước vào : "vườn Ghệt" như là một sự khởi đầu cho cuộc hành trình về "Giêrusalem mới". Không một Kitô hữu nào được "đặc cách" cho rằng mình là một ngoại lệ...
Bước vào Ghêtsêmani hôm nay - chúng ta cũng sẽ phải chiến đấu với tâm trạng âu lo.. buồn phiền...xao xuyến...như xưa kia Đức Giêsu cũng đã phải trải qua. Chúng ta sẽ phải nhìn thấy chính bản thân mình đang trải qua những nỗi đau tuyệt vọng... Tuyệt vọng khi phải chứng kiến cảnh người thân yêu của mình ra đi. Tuyệt vọng đến nỗi : "người đi một nửa hồn tôi chết. Một nửa hồn tôi hóa dại khờ !!!"
Chúng ta sẽ phải buồn phiền bởi những nỗi "buồn hiu hắt buồn"... Những nỗi buồn "đến-chết-được"...vì sự dối trá.. vì sự lừa lọc... Những nỗi buồn vì sự phản bội : "thôi là hết anh đi đường anh" !!!
Chúng ta sẽ phải "âu lo" bởi sự bắt bớ... tù đày.. ngược đãi... chỉ vì sống chứng nhân cho "chân lý và sự thật".
Nhưng có phải thế mà chúng ta cảm thấy nản lòng !!!
Một phút suy tư...
Cuộc chiến đấu của Đức Giêsu trong vườn "Ghệt" không thất bại. Trái lại, Ngài đã chiến thắng. Chiến thắng không bởi gươm giáo. Như có lần Ngài đã nói cùng Phêrô - người môn đệ của mình - rằng : "ai dùng gươm sẽ chết vì gươm". Sự chiến thắng của Ngài dựa trên niềm tin phó thác và nguyện cầu.
Từ núi "Oliu" với "ba lần" nguyện cầu; cho đến nơi gọi là "cái Sọ" - Đức Giêsu vẫn trung thành với lời cầu nguyện phó thác : "Lạy Cha ! Con xin phó thác linh hồn con trong tay Cha." (Lc 23,46). Đó có là "bài học"... là "tấm gương" cho chúng ta là những người môn đệ của Ngài !!!
Hãy nghe lời "trách-yêu" của Thầy Chí Thánh : "Sao anh em lại ngủ ? Dậy mà cầu nguyện..." (Lc 22,46). Lời trách cứ đầy yêu thương này của Đức Giêsu có phải chính là hành trang cho mỗi chúng ta vững tin khi phải bước vào "Ghetsêmani" đầy thử thách hôm nay ??? Có như là một thứ vũ khí hầu giúp chúng ta chống lại những cơn cám dỗ đến cùng cho cuộc hành trình về "Trời mới đất mới" !!
Nếu chúng ta cho là "CÓ" ! Vâng, nếu có... thì đừng chần chờ gì nữa mà : "hãy canh thức và cầu nguyện" như xưa kia Đức Giêsu cũng đã : "khẩn thiết" nguyện cầu. (Lc 22,44).
petrus.tran (http://www.honnho.org/song-hon-nho/song-loi-chua/20100310/2588)
Nguyện cầu_Lm. Thành Tâm
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét